Tối qua thấy tin Khánh Ly về nước đến thăm mộ Trịnh chợt nhớ một kỷ niệm ở Lumbini.
Năm 2005, vì còn đang nội chiến Nepal rất nghèo nàn và lạc hậu, đường
sá hư hỏng không tu sửa, xe cộ không nhập được xe mới mà phải dùng xe
cổ lổ sỉ. Thời ấy từ cửa khẩu Sunauli giáp với India về Bhairawa hay di
chuyển trong vùng Lumbini thì phương tiện công cộng phổ biến là các xe
UAZ Liên xô. Các xe này thịnh hành thời đó vì gầm cao , má
y
khỏe, xài diesel và nhất là rẻ tiền. Xe cộ không có nên người ta đu bám
chật cứng . Một chiết UAZ bảy chỗ ngồi phải chở hơn hai chục người...
bám lủng lẳng hai bên và phía sau xe miễn là có cái mà đi.
Lần
ấy, mình lặn lội đi Kapilavastu, 30km từ Lumbini. Đón xe giữa đường nên
không có chỗ ngồi, phải bám đàng sau một chiếc UAZ phong trần.
Xe
chạy được một đoạn bỗng nghe từ trong xe vang lên giọng ca Khánh Ly hát
nhạc Trịnh. Mình sởn cả da gà. Suốt cả dọc đường dài, mặc kệ dằn sốc ổ
gà ổ voi, đầu óc mình cứ mờ ảo sương khói trong những ca từ đau đớn của
phận làm người... hết người con gái Việt Nam da vàng đến đại bác ru đêm,
hết gia tài của mẹ đến nối vòng tay lớn, hết cát bụi đến khi đất nước
tôi thanh bình...
Không có lời để diễn tả sự cộng hưởng giữa
những bài hát phản chiến của Trịnh qua giọng ca Khánh Ly và khung cảnh
hoang tàn của một vùng đất đang trong cuộc nội chiến nồi da xáo thịt dữ
dội dù cho đó có là vùng đất của các vị Phật! Nghe mà muốn khóc....
thương cho kiếp người trong chiến tranh, thương cho cảnh nồi da xáo thịt
vì khác ý thức hệ của anh em cùng Tổ quốc...