Ông là thần tượng của mình từ thuở mình 20 tuổi và vẫn là thần tượng không thay đổi cho đến hôm nay. NP
*******************************
PHẠM CÔNG THIỆN – MỘT THI SỸ KỲ TUYỆT THIÊN TÀI
Bài này của tác giả Tâm Nhiên từ Văn Chương +:
http://vanchuongplusvn.blogspot.com/2013/04/pham-cong-thien-mot-thi-sy-ky-tuyet.html
Có những con người đến rồi đi qua mặt đất trần gian này như một
cơn sấm sét, gây chấn động kinh hồn, làm bùng vỡ một điều chi kỳ tuyệt, tinh
khôi trên bầu trời tâm thức nhân loại, Phạm Công Thiện là một con người độc đáo
như vậy.

“Anh đã ra đi từ đó,
từ thời buổi hỗn mang. Trong từng khoảnh khắc sát na, từng quãng liên tục vi tế
của hạt bụi, anh từ chối chính mình. Khi mọi người ca tụng anh như một thiên
tài, anh vất bỏ thần tượng để đi như một tên lãng tử vô lại…Người lữ hành bước
đi, từng con sóng của đại dương cuốn theo xóa sạch từng dấu chân đi. Lưu lại
trong khách ảo ảnh tiền thân, phảng phất mùi hương và sắc màu quá khứ không
phai nhạt.”* Tuệ Sỹ giới thiệu như thế về Phạm Công Thiện, một tâm hồn hạo
nhiên chi khí, một thi sĩ thượng thừa đã khơi nguồn mạch sáng tạo trào dâng
ngất ngưởng, mở ra thể điệu phiêu bồng trên cung bậc văn chương, thiền học,
triết lý, thi ca bát ngát dị thường. Bước đi một mình một bóng, đơn thân độc mã
quá đỗi phong trần gần 50 năm trời nay, say gót mộng chuếnh choáng lang bạt kỳ
hồ, lang thang lêu lổng suốt muôn chiều phiêu lưu, phiêu lãng ngàn phương. Lướt
cánh đại bàng, tung hoành ngang dọc khắp năm châu bốn biển, thênh thang giữa
thiên địa hoàn cầu.
Vào một chiều tháng 6,
bắt đầu mùa hạ năm 1941, Phạm Công Thiện ra đời bên dòng sông thơ mộng Cửu
Long, một dòng sông bắt nguồn từ cao nguyên Tây Tạng ngút ngàn chảy xuống dọc
ven bờ phố thị Mỹ Tho, một thị xã nhỏ nhắn, lặng lẽ hiền hòa ở miền Nam. Thi sĩ
lớn lên từ đó, suốt ngày đêm cứ mặc sức mơ mộng rong chơi, tha hồ tắm sông lội
nước, nằm ngắm mây trời bay lãng đãng xa xôi.
Rồi bất thình lình,
đột ngột một hôm vụt đứng dậy, xuất hiện trên văn đàn Việt Nam như một thần
đồng biết nhiều thứ tiếng, một thiên tài lỗi lạc : Năm 1957, mới 16 tuổi đã
xuất bản Tự điển Anh ngữ tinh âm, 19, 20 tuổi viết Ý thức mới trong văn nghệ và
triết học, 23 tuổi, viết Tiểu luận Bồ Đề Đạt Ma, 25, 26, 27 tuổi, viết Hố thẳm
tư tưởng, Im lặng hố thẳm, Ý thức bùng vỡ, Bay đi những cơn mưa phùn, Trời
tháng tư, Ngày sinh của rắn, Mặt trời không bao giờ có thực, Nikos Kazantzaki,
Rainer Maria Rilke, Henry Miller và dịch thuật những tác giả vĩ đại
Krishnamurti, Nietzsche, Heidegger… làm chấn động toàn thể giới văn nghệ sĩ trí
thức thời bấy giờ.
Thuở ấy, năm 1967, khi
Phạm Công Thiện làm Khoa trưởng Văn khoa Đại học Vạn Hạnh ở Sài Gòn, đúng lúc
26 tuổi thì Tuệ Sỹ, Bùi Giáng cũng có mặt ở đó thường xuyên, là những cây bút
cốt cán, nền móng trong tạp chí Tư Tưởng, tiếng nói của Viện Đại học Vạn Hạnh.
Trước đó, nhà thơ cũng
đã từng làm những chuyến giang hồ tứ chiếng, xách túi thơ bầu rượu ngao du sơn
thủy qua Paris, London, New York, Washington rồi, từng diện kiến, sống gần gũi
với những nhân vật kiệt xuất lừng lẫy trên thế giới như Krishnamurti ở Paris,
Henry Miller ở Los Angles.