Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

THÔNG ĐIỆP CỦA HUYỀN CHIP: NGƯỜI VIỆT THẬT LÀ XẤU XÍ!



    Chưa xét đến vấn đề hư cấu trong thể loại yêu cầu phi hư cấu 100%, chúng ta thấy được những thông điệp gì mà tác giả Huyền Chip muốn gửi đến bạn đọc trong tác phẩm của mình?
   Cho đến nay đã có các vị có chút ít tên tuổi và uy tín (Nguyễn Lân Dũng, Chu Văn Hòa, Phạm Xuân Nguyên, Lương Hoài Nam) lên tiếng bảo kê cho cuốn XBLLVĐ cùng với tác giả của nó, thần tượng hóa tác giả của nó như là hình mẫu cho thanh thiếu niên Việt Nam trong thời đại hội nhập toàn cầu. Có đúng như thế không?

HUYỀN CHIP-NGƯỜI VIỆT XẤU XÍ
   Sau khi bỏ thời gian đọc qua cả hai tập XBLLVĐ của Huyền Chip, chúng ta có thể rút ra được những thông điệp như sau mà tác giả đã gửi đến các bạn đọc trẻ tuổi của mình:

   -  SỰ LƯỜI NHÁC LAO ĐỘNG: từ những trang đầu của cuốn XBLLVĐ tác giả Huyền Chip đã truyền bá một tinh thần lười nhác lao động, không muốn làm việc mà chỉ muốn vui chơi, bay nhảy. Suốt cả hai tập sách người đọc không hề thấy Huyền Chip thực sự làm việc gì cả, mà ngay cả khi có việc làm thì hoặc là bỏ việc ngang xương, hoặc là sau khi nhận việc thì không thấy nói đến làm việc mà lại đi chơi loanh quanh, hoặc là nhận việc rồi bịp bợm không làm mà vẫn lấy tiền công (đóng phim ở Bollywood). "Không cần làm mà vẫn có ăn!" đó là cảm hứng nguy hiểm nhất mà Huyền Chip truyền bá cho thanh niên, rường cột tương lai của nước nhà. Đất nước Việt Nam ta đang bị tụt hậu ngay cả với các láng giềng Đông Nam Á- một nỗi xấu hổ cho những người Việt còn biết tự trọng. Đúng ra cái cảm hứng cần phải truyền cho thanh niên Việt Nam hiện nay là phải chăm chỉ học tập, cần cù làm việc, thắt lưng buộc bụng để phấn đấu làm cho nước giàu dân mạnh. Đàng này các vị lại lên tiếng ủng hộ cho một cô thanh niên tuổi hai mươi bẻ gãy sừng trâu nhưng lại lười nhác lao động, bỏ học bỏ nhà đi bụi (dạt vòm), bỏ việc ngang xương để lang thang đầu đường xó chợ, vô công rồi nghề. Hề vãi! Xin đặt một câu hỏi nhỏ mà không nhỏ: nếu hàng ngàn thanh niên trong độ tuổi lao động của Việt Nam đùng đùng bỏ việc , xách ba lô đi lang thang khắp thế giới ăn xin ăn mày thì kinh tế Việt Nam như thế nào? Ai sẽ đổ mồ hôi xây dựng một nước Việt Nam hùng mạnh có thể hội nhập một cách ngang hàng với các nước khác? Ai sẽ đổ máu để bảo vệ Tổ quốc, biển đảo nếu tất cả thanh niên đều xách ba lô lên lang thang ra nước khác để trốn nghĩa vụ quân sự vì không thích thi hành nghĩa vụ quân sự?   

 - TÍNH VÔ KỶ LUẬT VÀ VÔ TRÁCH NHIỆM: khởi nguồn cho những (chắc chắn không phải là một chuyến đi xuyên suốt 25 nước như tác giả đã khẳng định) chuyến đi lang thang không mục đích của Huyền Chip là từ chuyện bỏ việc ngang xương khi cô đang làm việc ở Malaysia. Thích thì xin vào làm, không thích thì bỏ ngang không cần phải bàn giao sổ sách giấy tờ , trách nhiệm của công việc cho người khác thậm chí không cần phải làm đơn nghỉ việc mà chỉ quẳng vào mặt Giám đốc của mình một cái mail là xong. Tinh thần kỷ luật trong lao động ở đâu? Trách nhiệm của một người trưởng thành ở đâu? Rồi khi hết tiền sinh sống đến mức sẵn sàng làm bất cứ việc gì ở Mumbai, khi được giới thiệu vào làm diễn viên quần chúng lại bịp bợm người ta để trốn đi chơi mà vẫn lấy tiền dù không làm việc. Được truyền lửa từ "nguồn cảm hứng " này rồi thì hàng ngàn thanh niên đùng đùng bỏ việc để đi chơi cho thỏa thích mà vẫn đòi công ty, nhà máy trả lương cho họ, hàng ngàn lao động xuất khẩu ở nước ngoài đùng đùng bỏ việc để đi tham quan hoặc đi làm chui hay trốn đi nước khác. Hề vãi! Đã cổ súy cho lối sống vô trách nhiệm như thế thì các vị đừng bao giờ nên lên tiếng kêu gào mọi người hãy làm việc tốt, hãy góp phần xây dựng đất nước. Các vị cũng đừng nên đặt câu hỏi tại sao nước Nhật, nước Hàn, nước Singgapore lại giàu mạnh hùng cường. Cũng đừng hỏi tại sao người Việt đi xuất khẩu lao động phải đóng tiền thế chân bằng cả một gia tài (một suất lao động xuất khẩu sang Malaysia của người Việt phải đóng thế chân không ít hơn 20.000USD/người, trong khi người Nepal chỉ cần đóng có 2,000USD).
   Sự nguy hiểm của tính vô kỷ luật mà Huyền Chip thông qua cuốn sách của mình đã truyền được đến các fan là: THÍCH THÌ LÀM, KHÔNG THÍCH THÌ BỎ, CHẲNG AI BẮT ÉP ĐƯỢC MÌNH, CHẲNG AI LÀM GÌ ĐƯỢC MÌNH. Huyền Chip và phe ủng hộ cô đã quên đi rằng xã hội nào cũng có những chuẩn mực mà người ta không thể không thích thì bỏ. Không bao giờ có sự tự do không điều kiện.

   Quăng mình liều lĩnh vào những chuyến đi nguy hiểm không những vô trách nhiệm với gia đình và xã hội mà trước tiên là với chính bản thân mình. Đừng để đến khi bị cướp, hiếp, giết ở nước ngoài rồi gia đình tất tả ngược xuôi tốn kém hàng đống tiền, cơ quan ngoại giao Việt Nam ở nước ngoài lại bị lôi kéo vào hàng loạt chuyện phức tạp (chưa kể có thể bị mắng oan về việc thờ ơ tắc trách khi công dân Việt Nam gặp tai nạn). Tự mình lao đầu vào chỗ nguy hiểm là vô trách nhiệm với chính thân xác đã được cha mẹ ban cho hình hài, nuôi dạy đến lúc trưởng thành. Làm chuyện xấu xa ở nước ngoài chính là vô trách nhiệm với quốc gia của mình, làm bẩn đi hình ảnh mà hàng chục triệu người khác đã dầy công vun đắp hàng ngày. 

- TÍNH ÍCH KỶ, KHÔNG TRUNG THỰC, LỢI DỤNG MỌI NGƯỜI: Ngay từ đầu chuyến đi đã toan tính việc ăn nhờ ở đậu mọi người, thực chất là ăn bám xã hội mà tệ hại nhất là ăn bám người nước ngoài-bản chất ích kỷ đã lòi ra. Sự không trung thực và lạm dụng lòng tốt của người khác cũng chính là thói ích kỷ chỉ biết đến bản thân mình. Hãy tự hỏi lại mình là ai mà cuộc đời phải bảo bọc, phải giúp đỡ, phải cưu mang? Cứ nhìn vào ngay trong mỗi gia đình của chính bạn, bạn có thể thấy ngay cả người thân còn chưa chắc tận lực cưu mang cho bạn khi bạn sa cơ thất thế. Thế thì có lẽ nào ở tất cả mọi nơi, mọi người đều hào hứng cưu mang giúp đỡ bạn vô tư, miễn phí, không toan tính? Đường đời không phải là màu hồng mà sự thật trần trụi cay đắng có thể gặp ở bất cứ góc đường nào. Cuộc đời thực không giống như một cuốn tiểu thuyết diễm tình hiện đại của Tàu Cộng mà Huyền Chip đã tô vẽ  để tự sướng và các nhân vật đầu to nhưng óc rỗng hoan hô nhiệt liệt dù chẳng đọc qua đến vài chương sách ấy.  Hề vãi!
   Khi bắt đầu chuyến đi Huyền Chip sử dụng chiêu bài "thăm ít nhất một trại trẻ mồ côi ở mỗi nước đi qua". Xin hỏi các vị trong suốt cuộc hành trình Chip đã thăm được bao nhiêu trại trẻ mồ côi? Đã bao nhiêu lần làm công tác thiện nguyện? Mà nói thật những chuyện thăm trại trẻ mồ côi và làm volunteer chỉ là cái cớ để xin visa vào các nước và dùng nó để làm động lòng trắc ẩn những người hảo tâm ở mọi nơi nhằm lạm dụng sự giúp đỡ của người ta để thu vén cái lợi cho bản thân mình. Đây là chiêu bẩn mà bất kỳ đứa đi du lịch ba lô nào cũng biết! 
  Ai cũng mong muốn được đi du lịch, được thăm viếng nhiều địa danh. Nhưng đầu tiên phải chắc chắn mình có khả năng trang trải mọi chi phí, ít nhất là cho chính bản thân mình. Những người có trách nhiệm và không ích kỷ thì phải nghĩ đến người thân, gia đình, phải tránh để mọi người lo lắng cho mình. Hàng ngàn người đùng đùng bỏ việc ngang xương, bỏ bê gia đình, bỏ nhà bỏ cửa mặc kệ cha mẹ lo lắng để xách ba lô lên và đi theo hình mẫu Huyền Chip mà các vị to đầu đề cập trên kia nâng bi lên là "dám nghĩ, dám đi, dám làm"… Hề vãi!
   Hãy trung thực đầu tiên với chính bản thân mình! Xin các vị có chút uy tín và địa vị kia hãy tự hỏi mình rằng: nếu có một đứa con gái mới hai mươi tuổi bỏ học, bỏ nhà đi lang thang chạy đến xin ăn nhờ ở đậu nhà mình thì mình sẽ làm thế nào? Nếu mình là người tốt nhưng không hề biết gì về nhân thân cô ta (nhất là cô ta lại là người nước ngoài với bộ dạng không lương thiện, nhếch nhác, nghèo đói, dơ dáy) liệu mình có thể cho cô ta vào tá túc trong nhà mình như một thành viên? Liệu mình có cho cô ta tiếp xúc với con cái mình đang ở lứa tuổi dậy thì? Liệu mình có sẵn sàng để con mình trạc tuổi ấy dám làm dám đi như cô ta? Liệu mình có dám cưới cô gái đó cho thằng con trai yêu quý của mình không (câu này là dành riêng cho ông Nguyễn Lân Dũng giáo sư ba phải thiếu iod , người khuyên các thanh niên Việt Nam hãy nhào vô cưới Huyền Chip kẻo mấy thằng Tây ba lô nó lấy mất)? Hề vãi! Nếu mình là một tay buôn ma túy (dạng này thì Chip gặp rất nhiều, không những thế mà còn ở nhờ nhà và đi chung trong những chuyến vận chuyển ma túy) thì "con bò lạc" này mình sẽ gài thế nào? Nếu mình là một thằng con trai "đích thực" gặp miếng mỡ ngon thế này lại là "gái ngoại" thì mình có bỏ qua không? Hay nên tận dụng cơ hội để có chiến tích khoe khoang với bè bạn như là một sự "trả thù dân tộc" hay "tao đã từng mần một đứa con gái Việt Nam tuổi đôi mươi"? 
  Về phía tác giả, sự không trung thực được tác giả phô phang như những chiến tích đáng mơ ước của tuổi trẻ. Từ bước chân đầu tiên của hành trình đã gạt chủ nhà trọ để khỏi trả tiền phòng. Rồi dài theo những bước chân của cô qua khắp các đất nước là những vụ dối trá gạt những người lương thiện , cả tin vì lòng tốt mà cưu mang cho một con bé lang thang cơ nhỡ trong khi nó đang hí hửng trong đầu đã gạt thêm được một người tốt, trong khi nó thầm khinh bỉ người vì lòng tốt mà lo lắng cho sự an toàn của nó. Sự ích kỷ chỉ biết đến bản thân mình đã lên đến cực điểm.

- CỐ TÌNH VI PHẠM PHÁP LUẬT: Đầu tiên xin hỏi cựu Đại biểu Quốc hội Nguyễn Lân Dũng và Cục trưởng Cục Xuất bản là những quan chức to trong guồng máy hành chính Việt Nam có biết đến khẩu hiệu "Sống và làm việc theo pháp luật!"? Theo chỗ chúng tôi được biết thì Nhà nước Việt Nam không bao giờ ủng hộ người Việt ra nước ngoài làm những việc vi phạm pháp luật ở nước sở tại! Thế thì vì lý do gì các vị vẫn cứ cãi chày cãi cối , khăng khăng bênh vực cho việc khoe khoang những hành động vi phạm pháp luật của các nước nơi Huyền Chip đã từng đến? Có phải đó là một tấm gương đáng học hỏi cho lớp trẻ? Và khi chương trình Enter Vietnam được công chiếu rộng rãi với hình ảnh Huyền Chip đại diện cho ngành du lịch Việt Nam, nếu có một khách du lịch nước ngoài cũng vi phạm pháp luật giống HC trên đất Việt Nam luật sư của người ấy dùng chính cuốn XBLLVĐ và những hành động vi phạm pháp luật của HC người đại diện cho ngành du lịch Việt Nam để làm án lệ bảo vệ cho thân chủ của mình thì Vờ Tờ Cờ nghĩ sao? Đây không phải là chuyện lo bò trắng răng nhưng một người biết là hành vi đó là phạm pháp mà vẫn cố tình vi phạm rồi khoe khoang om sòm thì người làm chương trình sử dụng cô ta như một hình ảnh tiêu biểu có phải đã mặc nhiên cổ vũ cho một xã hội không có luật pháp? Có phải đã cổ vũ mọi người nên chà đạp lên luật pháp?  Hề vãi!

-TÍNH LIỀU LĨNH, NGU DỐT, NGÔNG CUỒNG, BA HOA PHÉT LÁC MỘT TẤC TỚI TRỜI: Có lẽ không cần dẫn chứng ra ở đây những chuyện như thế của Huyền Chip. Nếu ngồi lại, tổng kết hết những bài vạch trần những chuyện này của Chip mà cộng đồng mạng đã làm thời gian vừa qua thì có lẽ độ dày cũng không kém hai cuốn sách của Chip.
    Nhiệt tình cộng với ngu dốt là phá hoại. Những vị có chút tiếng tăm kia rất nhiệt tình tung hô Huyền Chip nhưng chắc chắn một điều các vị chưa bao giờ trải nghiệm bất cứ một chuyến du lịch bụi nào! Các vị có đi nếu không bằng hộ chiếu đỏ thì cũng giấy mời trang trọng. Nếu không bay hạng thương gia thì cũng là những chuyến bay vào những giờ giấc dễ chịu. Các vị có người đưa đón ở sân bay, ở trong những khách sạn nhiều sao, đi tham quan có xe đưa đón chu đáo, có người lo cho chổ ở, bữa ăn thật tốt. Thế nên các vị ấn tượng với những chuyện tự sướng của con bé ranh giàu trí tưởng tượng. Ở đây dù cho các vị có là giáo sư, tiến sĩ hay nhà phê bình gì đi nữa thì các vị vẫn là một đứa bé ngu ngơ không có chút kiến thức hay kinh nghiệm gì về du lịch bụi. Thế mà các vị lại sẵn sàng nâng bi (hổng biết có bi hông mà nâng… hic) cho một con bé chém gió về một lĩnh vực mà các vị không biết gì cả. Hề vãi! 

HUYỀN CHIP CÙNG BĂNG NHÓM "BURNING SNAILS"- THẦN TƯỢNG MỚI CHO THANH THIẾU NIÊN VIỆT NAM?
- TRỘM CẮP, RƯỢU CHÈ, CỜ BẠC, HÚT XÁCH, QUAN HỆ TRAI GÁI DỄ DÃI, CẨU THẢ: những chuyện này thì cộng đồng mạng đã vạch ra quá nhiều nên cũng chẳng cần phải dẫn chứng ở đây. Chỉ cần xem qua cái clip trên Youtube về băng nhóm Burning Snails của Huyền Chip ở Kathmandu-Nepal là cũngđủ thấu hiểu cách đi du lịch của Huyền Chip như thế nào. Hề vãi!
  Có người đã chỉ thằng ra thế này: "Thật ra có thể đi kiểu HC được với điều kiện là gái trẻ + trơ mặt một tý. Đi đến đâu thì giở võ câu trai, kiếm mấy anh trai trẻ ga lăng khá giả kể lể em làm ở tổ chức phi chính phủ abc, đang đi hành trình thăm các trại trẻ mồ côi + viết sách về văn hóa địa phương blah blah... anh giúp em chỗ ăn ngủ, hoặc gặp mấy anh Tây Ba lô thì đề nghị ngủ chung giường cho tiết kiệm ..., đến giờ ăn thì đợi các anh mời, xem các anh có đi du lịch đâu thì ỏn ẻn cho em đi cùng với... Chẳng qua là ra nước ngoài, nhận thức kém, cứ nghĩ người ta chẳng biết mình là ai... (cũng như người Việt nhìn dân Tây) sinh ra kiểu du lịch ăn xin, ăn cắp, ăn mày. HC học theo Tây bựa thành dân balô khôn lỏi, thành Tây mọi! "

  Hội nhập văn hóa toàn cầu là học hỏi cái hay cái tốt từ các nước khác và quảng bá cái hay cái tốt của văn hóa nước mình. Hội nhập toàn cầu không phải là lăn vào đống rác của xứ người nhặt lấy nhặt để rác rưởi mà không biết nó là cái gì rồi hào hứng mang về nước mình tung hô lên như là những phát kiến độc đáo, những ý tưởng tiên phong, những cách suy nghĩ dám làm dám đi.
  Hội nhập văn hóa toàn cầu là tôn trọng văn hóa và luật pháp của các nước khác chứ không phải dẫm đạp lên pháp luật (dù là ở nước mình hay nước người), không phải là bêu xấu, bôi bác văn hóa (dù là văn hóa của nước mình hay nước người).
  Đọc qua cả hai quyển XBLLVĐ chúng ta chỉ thấy Huyền Chip truyền được những thông điệp (cái mà cô và các vị nâng bi gọi bằng mỹ từ "truyền cảm hứng") như: LƯỜI NHÁC LAO ĐỘNG, VÔ KỶ LUẬT, VÔ TRÁCH NHIỆM, ÍCH KỶ, KHÔNG TRUNG THỰC, LỢI DỤNG LÒNG TỐT CỦA MỌI NGƯỜI, CỐ TÌNH VI PHẠM PHÁP LUẬT, LIỀU LĨNH, NGU DỐT, NGÔNG CUỒNG, BA HOA PHÉT LÁC MỘT TẤC TỚI TRỜI, TRỘM CẮP, RƯỢU CHÈ, CỜ BẠC, HÚT XÁCH, QUAN HỆ TRAI GÁI DỄ DÃI-CẨU THẢ. Thế ra đây là hình mẫu thần tượng cho thanh thiếu niên Việt Nam sao? Một hình tượng quá xấu xí! Thế ra đây là hình ảnh đại diện cho ngành du lịch Việt Nam sao? Một hình ảnh quá xấu xí!
   Thông qua những chuyến đi của mình, rõ ràng Huyền Chip đã quảng bá thành công một hình ảnh người Việt ra khắp thế giới thông qua những thông điệp mà cô đã cô đọng trong cái gọi là Nhật ký hành trình của mình. Thông điệp của Huyền Chip là: NGƯỜI VIỆT THẬT LÀ XẤU XÍ!